Khinh thường vợ tới mức đi 1 tuần không báo, khi trở về anh chồng hoàn hảo phải “điếng người” trước màn chào đón của vợ
Ngày ấy Lê đợi mãi không thấy chồng về ăn cơm tối, cô gọi điện cho Đức mới biết anh đã đi công tác từ sáng, hiện ở cách nhà cả nghìn cây số.
Có những cuộc hôn nhân khoác lên mình chiếc áo đẹp đẽ, bóng bẩy nhưng người trong cuộc lại chỉ cảm thấy nguội lạnh, chán ngán. Có những người chồng, nhìn từ bên ngoài ai cũng phải công nhận “người chồng hoàn hảo” nhưng chỉ cô vợ mới cảm nhận được sự chua chát, xót xa ẩn giấu phía sau.
Lê (31 tuổi) chia sẻ cô và Đức đến với nhau từ hai bàn tay trắng, gia đình đôi bên đều không có điều kiện. “Sau đám cưới không lâu chồng tôi làm ăn gặp may phất lên. Cũng từ ấy mối quan hệ vợ chồng bắt đầu trục trặc…”, người phụ nữ này kể.
Lê và Đức từng có thời gian gần 2 năm yêu nhau trước khi tiến đến hôn nhân. Khi Đức chưa làm ăn khấm khá, gia đình còn ấm êm, vui vẻ. Từ lúc Đức có nhiều tiền hơn, cách cư xử của anh với vợ dần dần thay đổi.
Trong mắt Đức, Lê trở thành người phụ nữ kém cỏi, bất tài, chẳng làm được việc gì. Hai người có xuất phát điểm giống nhau, anh đã kiếm được số tiền lớn, sự nghiệp rộng mở còn Lê vẫn mãi nhọc nhằn làm công ăn lương với thu nhập 12 triệu/tháng.
Lê mang thai, Đức bắt cô nghỉ việc ở nhà nội trợ vì “đi làm cũng chẳng được bao nhiêu”. Lê không đồng ý, quyết định thuê người khi con lên 5 tháng tuổi để đi làm lại. Cho rằng vợ đã bất tài còn không biết nghe lời, Đức càng bất mãn với cô.
Trong từng lời nói, hành động nhỏ nhặt hàng ngày, anh thể hiện rõ sự coi thường, thiếu tôn trọng vợ. Lê không bao giờ được hỏi tới tiền bạc của chồng, hàng tháng Đức đưa cho vợ 70% chi phí sinh hoạt trong nhà, để rồi thường xuyên “lên mặt” kể công, cho rằng anh đang nuôi vợ con.
“Người ngoài nhìn vào sẽ thấy chồng tôi là một người đàn ông hoàn hảo , vừa đẹp trai lại kiếm ra tiền, mua nhà tậu xe, xởi lởi với nhà vợ, đối xử tốt với những người xung quanh. Vừa có trách nhiệm với gia đình, không ngoại tình lại chẳng sa đà vào các tệ nạn xấu – người chồng như thế chẳng phải hoàn hảo thì là gì?”, Lê nói.
Ai ngờ được khi cánh cửa nhà khép lại, chỉ còn vợ chồng với nhau, biểu cảm trên khuôn mặt Đức lập tức thay đổi một trời một vực. Những gì anh thể hiện ra ngoài chỉ để mua mặt mũi, mong nhận về lời ca ngợi, tán dương mà thôi. Đối với anh, vợ làm gì cũng sai, nói gì cũng thiếu sót, hành động ra sao cũng chưa chuẩn mực.
“Cô biết gì mà nói”, “Trong đầu cô nghĩ cái gì mà lại làm như thế?”, “Tốt nhất cô đừng lên tiếng ý kiến gì cả”, “Cô dốt nát vừa thôi” – đó là những câu nói cửa miệng Đức thường ném vào mặt vợ mỗi khi Lê đưa ra ý kiến khác chồng. Quá đáng hơn, anh còn so sánh vợ với vài người phụ nữ giỏi giang, năng động khác, không để ý đến sự tổn thương trong lòng cô.
Lê nói: “Cuộc sống hôn nhân của tôi với một người chồng hoàn hảo – theo cách nhìn của người ngoài – cứ trôi đi nặng nề và ngột ngạt như thế. Chưa có lý do to tát để hạ quyết tâm ly hôn, như nhiều người nói thì chung quy cũng chỉ là lời ăn tiếng nói và cách cư xử thường ngày với nhau…”.
Ngày ấy Lê đợi mãi không thấy chồng về ăn cơm tối, cô gọi điện cho Đức mới biết anh đã đi công tác từ sáng, hiện ở cách nhà cả nghìn cây số. “Chưa biết thì giờ biết rồi còn gì. Cô có tư cách gì mà tôi phải báo cáo lịch trình?”, Đức bực dọc đáp trả vợ khi Lê trách móc anh vắng nhà dài ngày mà không báo với vợ nửa lời.
Lê lặng người trước câu trả lời ấy. Cô sâu sắc nhận ra bản thân thật sự bị chồng “khinh như rác”, trong khi cô không làm gì sai. Có chăng là kiếm được ít tiền hơn Đức và chưa giỏi giang như những người phụ nữ anh có cơ hội gặp gỡ? Con vừa mới tròn tuổi, Lê vẫn muốn dành thêm nhiều thời gian cho bé, Đức đã vắng nhà nhiều, nếu cô cũng phó mặc con cho người giúp việc thì mất sẽ nhiều hơn được.
Sau 1 tuần đi công tác về, Đức mở cửa vào nhà song không thấy vợ con đâu, người giúp việc cũng chẳng còn. Lê đã dọn ra ngoài căn nhà mà Đức mua rồi suốt ngày đay nghiến vợ “cô đang ở nhờ nhà của tôi”. Trên bàn là lá đơn ly hôn cô đã ký sẵn khiến Đức điếng người. Đức luôn cho rằng Lê quá may mắn mới có được người chồng như anh, sẽ chẳng bao giờ dám rời đi. Vậy mà Lê thật sự đòi ly hôn, còn kiên quyết không quay về kể cả khi Đức rộng lượng cho cơ hội.
Đưa con ra ngoài thuê trọ, Lê bỗng cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng, thanh thản vô cùng. Bản thân cô vẫn có công việc ổn định lo được cho con, khi con cứng cáp hơn Lê cũng sẽ dành thời gian nhiều hơn cho sự nghiệp. Sau mấy tháng chờ đợi giải quyết thủ tục ly hôn, ngày ra tòa cầm được phán quyết cuối cùng trên tay, trong lòng Lê chỉ có một suy nghĩ cô ly hôn là đúng đắn.
Sen Trắng